Đạo lớn thường giản dị
Trong cuộc sống, con người thường mải mê đi tìm những điều cao siêu, huyền bí, cho rằng chân lý phải nằm đâu đó trong những tầng lớp kiến thức uyên bác, những hình thức phức tạp hay những nghi lễ rườm rà.
Nhưng kỳ thực, Đạo lớn – con đường lớn của vũ trụ, của tâm linh, của trí tuệ – lại vô cùng giản dị.
“Giản dị” không phải là đơn sơ hay hời hợt.
Giản dị là sự tinh gọn sau khi mọi lớp lang phức tạp đã được gột bỏ.
Đạo lớn như nước – không màu, không mùi, không hình tướng, nhưng nuôi dưỡng vạn vật.
Giống như lời Lão Tử:
"Đạo trời không tranh mà thắng, không nói mà đáp, không mời mà đến, nhẹ nhàng mà thành tựu."
Người càng hiểu sâu, càng thấy sự giản dị là đỉnh cao. Một cái nhìn trong sáng. Một lời nói từ bi. Một hành động đúng đắn không cần ghi công. Tất cả đều có thể là biểu hiện của Đạo – nếu tâm ta an nhiên, không rối loạn, không đòi hỏi.
Giản dị không thiếu chiều sâu – trái lại, là sự trở về với bản thể thuần khiết.
Một chiếc lá rơi cũng mang theo chu kỳ sống của cả cội cây.
Một nụ cười chân thật có thể xoa dịu một linh hồn đang đau đớn.
Người sống theo Đạo lớn không cần tự xưng, không cần áo pháp hay danh vị. Họ biết: "Hữu xạ tự nhiên hương."
Đạo thể hiện trong sự hiện diện, trong cách họ bước đi, trong lòng từ ái không điều kiện họ dành cho thế giới.
Xã hội hiện đại nhiều khi khiến con người lạc lối trong sự phức tạp – của thông tin, của cảm xúc, của tham vọng. Nhưng những ai tìm được về với sự giản dị – từ tâm hồn đến lối sống – sẽ chạm tới một sức mạnh thầm lặng, một sự bình yên không phụ thuộc.
Chân thành với chính mình – cũng là một con đường Đạo
Đạo, nhiều khi không nằm ở những điều to lớn mà người ta cố thể hiện ra. Không phải ở việc cố gắng làm “người đúng”, “người tốt”, hay chạy theo một khuôn mẫu cao thượng. Đạo bắt đầu từ sự chân thành với chính mình.
Chúng ta đều có lúc yếu đuối, mệt mỏi, chông chênh. Đừng gồng mình mãi để trở thành “phiên bản đẹp đẽ” trong mắt người đời. Sự gồng gánh đó chỉ khiến ta rời xa tâm hồn thật của mình. Khi bạn đã gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm, hãy cho phép mình được thở một chút, nghỉ một chút, mềm lại một chút. Không ai là siêu nhân cả.
Và nếu Đạo ở đó – thì nó cũng từ bi như một người mẹ, cho bạn quyền được khóc, được mệt, được dừng lại.
Nhưng sự chân thành ấy không phải là cái cớ để buông xuôi. Không phải là sự nuông chiều bản năng.
Linh hồn chân thật không thô lỗ, không ích kỷ, không đòi hỏi. Nó có đạo đức tự nhiên, có khí chất không cần tô vẽ – tĩnh mà sáng, hiền mà mạnh, không cần phô trương, nhưng không thể bị lãng quên.
Giữa hai cực:
– Gồng lên để được thừa nhận,
– Và buông xuôi để né tránh,
Con đường Đạo đi qua sự chân thành và trách nhiệm.
Chân thành với nỗi đau của mình,
Và có trách nhiệm với những gì mình mang tới cho thế giới.
Và như thế, Đạo lớn không cần phô trương – bởi nó là hơi thở của vũ trụ, là mạch chảy của chân thật.
Vì nơi nào có chân thật, nơi đó đã có Đạo.
Đôi khi, bạn không cần làm gì to lớn, bạn chỉ cần hiện diện chân thật.