Ai đã từng lớn lên, mà chưa từng trải qua đau đớn.
Mấy ai trưởng thành mà không phải chịu những tổn thương.
Chúng ta – ai cũng có một đoạn đời không dễ kể. Những vết xước nằm im trong ký ức, những lần gãy vỡ không ai hay, và những nỗi đau phải tự mình nhặt lại từng mảnh để sống tiếp. Chính những trải nghiệm ấy dần dần tạo nên con người của hôm nay – với hình thái tâm lý riêng biệt, với cá tính đã được nhào nặn qua năm tháng, và một nội tâm không còn quá mềm yếu như thuở ban đầu. Và nếu có một vật phẩm nào đó đại diện cho hành trình ấy – thì có lẽ, đó là gốm.
Gốm – từ đất, qua lửa, thành hình.
Gốm bắt đầu từ đất mẹ – mộc mạc, mềm mại, êm ả, mang năng lượng Thổ – dưỡng sinh, trầm tĩnh và bền bỉ. Rồi trải qua bàn tay nhào nặn của người nghệ nhân – từng vòng xoay, từng nét khắc, từng lớp men tĩnh lặng. Và cuối cùng, được đưa vào ngọn lửa đỏ rực, nơi mọi yếu đuối phải rũ bỏ.
Lửa không chỉ làm gốm cứng lại, mà còn tái sinh nó thành một bản thể hoàn toàn khác: Cứng hơn. Trầm hơn. Mang khí chất của vật từng đi qua lửa mà không vỡ.
Gốm và phong thủy: giữ đất – dẫn tĩnh – hóa an.
Không chỉ đẹp, gốm còn là vật phẩm phong thủy giàu năng lượng: Thuộc hành Thổ → giúp trấn trạch, ổn định khí trường, nuôi dưỡng sự tĩnh lặng trong không gian sống. Khi kết hợp với trà đạo, gốm giúp quy tụ khí – lắng tâm – dẫn người về lại với hiện tại. Một chiếc ấm gốm không cần bóng bẩy, chỉ cần đặt trên bàn, đã thấy khí trầm yên xuống.
Chỉ cần cầm lên, đã thấy lòng chậm lại đôi phần.
Gốm không mang đến sự rực rỡ. Gốm mang đến cảm giác được ở yên.
Gốm – như con người từng qua tổn thương. Con người cũng vậy. Ai trong chúng ta chẳng từng bị thử thách, chẳng từng bị lửa đời hun đúc. Nếu đủ bản lĩnh để đi qua, ta sẽ có một “lớp men” riêng –
Không cần hoàn hảo,
Chỉ cần có hồn,
Và có khí chất để ở lại trong lòng người khác, như cách một món gốm tốt vẫn giữ được hơi ấm lâu sau khi trà đã rót xong.
Gốm không sinh ra để hoàn hảo.
Gốm sinh ra để ai đó thấy mình trong đó,
Và học cách yêu cả những vết rạn đã từng.